Tử Thy
Ở đời. Từ ” đừng” này y như cái phanh xe, y như cái biển báo cấm ấy
nhỉ? nhưng oái oăm nó là một cái phanh hỏng, sinh ra như chỉ để khiêu
khích mọi thứ điên cuồng hơn và cũng mẹ nó sinh ra biển báo cấm làm quái
gì chật đường, có ai thèm nhìn đâu… trò đời càng cấm càng bùng. Lạ
thật..
Một thằng đàn ông đê tiện ngồi cạnh một gái, ánh mắt lẳng lơ nhìn
nhau, cái đứa kia luôn miệng ré lên ” đừng anh, đừng…”, đừng cái vẹo gì,
nói thế nó càng làm tới ấy, càng đừng càng khiêu khích anh mày nhé…mà
hình như thấy thằng đê tiện càng làm tới nó càng thích ” đừng”, đấy ”
đừng” để làm gì chứ, im cho nó mặc sức đi, đĩ còn sĩ.
Cặp vợ chồng trẻ ngồi ăn cơm, bà vợ ca cẩm rằng chồng quái gì suốt
ngày nhậu nhẹt, bóng ban bên ngoài chả bao giờ về cơm đúng bữa…luôn mồm
bảo thằng chồng đừng có uống, hút, hít thế này thế nọ, nhưng mà nó có
nghe đéo đâu, nó càng say, dặt dẹo ở ngoài hơn trước, tệ hơn nữa, bảo nó
đừng có mà ” cơm sờ phở bóp”..ờ ngu rồi, vẽ đường hươu chạy, lại khiêu
khích nó..kết quả thì…đấy, ” đừng” có phải thừa thãi không?
Thằng cu nghiện AOE đến điên cuồng, con mẹ nó mắng, hậm hực, kéo
xềnh xệch từ quán nét về trước bao nhiều người…Mụ la hét, giẫm chân đành
đạch, ” tao cấm cửa, đừng hòng mày ra khỏi nhà, từ nay đừng mong tao
cho một đồng điện tử, đừng đủ thứ”…hai tháng sau nhìn thấy thằng bé tơi
tả ở công an phường, em ăn cắp…” đừng” cái này để làm cái khác còn ngu
xuẩn hơn thì đừng làm gì..? có phải là khiêu khích điên cuồng hơn ko?
Đang ngồi ăn ở quán, con nhỏ áo rơi vãi cả ngực bê bát phở chay qua chạy
lại..người vào ăn phở bò thì ít mà phở.. thì nhiều thật vãi vếu..
chợt nhỏ nhìn ra sự mất dạy của tạo hóa ban phát cho bọn đàn ông.nó
dừng lại bàn tôi, nhìn cái rất đĩ bảo ” mẹ mày, vợ con rồi nhìn éo gì,
đừng có nhìn nữa đi, tính tiền đấy”…nóng hết cả mặt,đừng cái gì, như
kiểu bật đèn xanh, 2 thằng tôi mắt lại cứ dán vào, chả hiểu nó đang nói
gì..đấy ở đời có phải đừng là dừng được đâu.
Hết! mối tình đâu qua đi để lại đau đớn trong lòng nó, con bạn luôn
mồm khuyên nó ” thôi quên đi, đừng nhớ nhung nữa…”, vừa xong kỉ niệm ùa
về trong nó. Tự dặn lòng không được khóc, đừng rơi lệ vì thằng đểu
cáng, mà mẹ nó đời nó cứ bắt nước mắt ứa ra…đừng buồn, đừng nhớ, đừng
nuối tiếc, đừng hận….nhưng thế lại càng đau, càng nhớ, càng hối tiếc,
càng hận..thế thì ” đừng” làm quái gì hả đời.
Cái gì quá cũng không tốt, nhưng mà thiếu thì lại càng không tốt.
thiếu đừng cũng chẳng được, nhiều cái không có “đừng” có mà loạn…
phải chăng muốn kết thúc hay sự chấm dứt một điều gì đó xấu xa, đê tiện ở cõi trần mỗi ” đừng” thôi chưa đủ?
Nói đến đây là được rồi, đừng
Trả lờiXóa